Nỗi niềm chỉ có dân content mới thấu hiểu

trà giang

Ai bảo content là sướng? Ừ thì cũng có cái sướng thật đấy. Nhưng bao nỗi niềm chỉ có dân content thì mấy ai thấu hiểu cho. Nên nghề viết content mới ngộ ra nhiều thứ hay ho.

Chọn ngành đại học là nghề chọn người mấy ai chọn nghề

Ngộ lắm, tính ra tôi có phải dân chuyên Văn chuyên võ gì đâu. Ngày xửa học cấp 3 tôi mê Toán Lí Hóa. Thiết nghĩ khi lên đại học tôi sẽ vào ngành nào chuyên Hóa. Mà xui là ngay xưa nào ai định hướng cho mình, toàn nghe mỗi người nói chút rồi quyết định thôi. Thế là tôi chọn Công nghệ sinh học chỉ vì …sợ hóa chất độc rồi lại …Chết sớm. 🙂

trà giang
Trà Giang Contenter (bên phải)

Cách chọn ngành lãng xẹt mà đến sau này nghĩ lại tôi vẫn thấy mắc cười. Thế nhưng, mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu tôi đi làm theo ngành. Tiếc thay, người ta bảo đúng. Nghề chọn người chứ mấy ai chọn nghề, lỡ rồi thì thành nghiệp luôn.

Viết content có tiền?

Sinh viên thời nay năng động lắm và tôi cũng thế. Lăng xăng đi tìm việc làm thêm để kiếm tiền lo cuộc sống. Bảo là lo cuộc sống vậy thôi, chứ thật ra với tôi thì cơm nhà nuôi, ở với bố mẹ. Nên việc đi làm là để kiếm tiền cho mình mua mỹ phẩm, quần áo, ăn uống la cà…

Lúc đấy làm đủ nghề từ PG bán hàng, chạy sự kiện, tư vấn bảo hiểm… Ban đầu xung lắm, chạy lon ton cả ngày không chán, nhưng rồi kiểu thời trẻ mà. Cả thèm  chóng chán, nên làm biếng không muốn chạy nữa. Rồi suy nghĩ có thể làm gì kiếm tiền ở nhà không?

Mò mẫm, tôi ngẫm mình cũng thích viết lách. Kiểu thích chia sẻ cảm xúc của mình nên hay ghi lại linh tinh khi cảm xúc đang dâng trào. Rồi thích đọc những bài viết chia sẻ trên mạng, thấy họ viết sao hay quá. Tôi thề, lúc đó tôi mà biết những người viết mấy bài đó có TIỀN tôi chết liền. Cho tới khi tôi gặp anh Thể – người anh quen biết được qua một người bạn.

Kinh nghiệm viết content từ chuyên gia

Nhờ anh Thể, anh chia sẻ thêm cho tôi về nghề viết content. Thú thật, hơi bị kích thích bạn ạ. Tại lúc đấy, suy nghĩ đơn giản quá mà. Ở nhà viết viết, suy nghĩ tơ tương rồi viết ra, ấy vậy mà có tiền. Nghe sướng nhỉ! Rồi tôi tập viết, ban đầu viết thì viết thôi, theo cảm xúc nên  làm gì có quy tắc nào. Đến khi gửi bài đi nộp, ôi thôi bị chê cạn lời. Bởi nào là bài viết không chuẩn seo, không hình ảnh, câu từ không hấp dẫn.

Bị chê vậy, nên tôi tìm kiếm kinh nghiệm viết từ chuyên gia duy nhất mà tôi biết: Anh Thể. Lúc đấy, anh mới chỉ cho tôi về bố cục content, viết sao chuẩn seo, đọc sách gì để phong phú ngôn từ. Anh Thể cũng nhiệt tình lắm, mỗi bài tôi viết xong thì gửi cho anh, anh sẽ xem và góp ý. Dần dần, bài tôi viết ngày càng tốt hơn. Số lượng bài viết vì thế mà cũng tăng chóng mặt.

Yêu nghề dân content ăn nằm ở đậu

Quẩn quanh góc nhà

Khi nhận các bài viết content, tôi thích lắm. Suy nghĩ mỗi ngày sẽ cố gắng viết thật nhiều bài để có tiền. Đơn giản vì yêu tiền, chứ chưa yêu nghề. Cứ thế, dân content tôi ở nhà suốt ngày mà ôm máy tính. Ăn cũng phải có máy tính kế bên, lấy nước xách luôn theo cái máy tính. Từ từ làm biếng, tôi để luôn kế bên bàn làm việc của mình cho tiện. Lúc đó, chắc chỉ có khi đi vệ sinh thì tôi không đụng tới máy tính thôi.

Làm việc hăng say, một ngày tôi viết có thể đến 20-25 bài, hoặc có khi hơn vậy nữa. Viết ngày viết đêm, bạn bè ít gặp, cũng ít ra ngoài hẳn. Vì cứ mải mê ở nhà để viết. Có lúc ham, ráng nhận nhiều bài để viết mà quên ăn quên ngủ. Chạy theo deadline của khách hàng, chưa kể nhiều nội dung chủ đề khó. Tôi bị mất thời gian để tìm hiểu thêm.

deadline content
Dân content nhiều khi chạy theo deadline cũng chóng mặt

Ngồi mãi ê ẩm, mắt cứ dán vào màn hình. Đi ngủ mà mơ màng vì sợ cái gọi là deadline, lâu dần tôi bị stress. Ốm nặng mất mấy ngày, vì vậy lần đó tôi bị lỡ đến 3 cái deadline bài content cho khách. Bị khách mắng, đã thế có người còn đòi tiền mất mát. Lúc đó buồn lắm, nghĩ lại thôi tạm dừng không viết nữa. Bởi thế dân content đâu phải ai nghĩ cũng sướng đâu.

Tôi chọn cách tạm dừng, đi ra ngoài tận hưởng cho mình những điều trước đây mình thích. Chợt nhận ra, có lẽ nghề content không tệ như mình nghĩ. Chỉ là do mình không biết sắp xếp, bởi khi không viết tôi thấy nhớ nghề.

Yêu nghề

Suy cho cùng, nghề nào cũng có cái khó khăn. Nhưng mình phải biết cân bằng với cuộc sống của mình. Không thể chỉ biết công việc mà không biết nghỉ ngơi. Rồi tôi chợt hiểu, viết content cũng cần có cảm xúc. Chứ không thể chỉ ngồi mà tưởng tượng ra được, cần được va chạm để nội dung của mình được phong phú hơn. Ấy vậy mà mới có câu “đi một ngày đàng, học một sàng khôn”.

Cân bằng lại sau những căng thẳng, tôi nhẹ nhàng viết lại những bài content đầu tiên. Tôi ưu tiên những bài có nội dung chất lượng tốt, vì thế không chạy theo deadline như trước nữa. Làm gì cũng có cái duyên, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm một contenter. Nhưng khi ta có duyên, có trải qua khó khăn thì từ cái duyên đến với nghề sẽ thành cái nghiệp.

                                                                                                                                                         Người viết content

Trà Giang Contenter Sài Gòn

Nhắn tin
0905.366.816